Đối Kháng 3 Phút – Nó Kéo Dài Thế Nào?
Tìm người thầy vào đời, học võ, biết bơi lặn,… đó là những gì tôi phải làm được trong những năm 18 – 20 tuổi.
Vào lớp học Karatedo 2 tuần, thì có đợt tuyển thi đấu – Giải Trẻ HCM, và tôi được các thầy để mắt… Vậy đó! Như mọi ngày thì tập 90 phút, được chọn rồi thì ngày nào cũng lên lớp, tập thêm 60 phút nữa. Như vậy, ở cái tuổi 18 mỗi ngày tập 150 phút.
Lúc đó, tôi không thể hiểu nỗi sao mình cứ tập hoài “1 chiêu”, khi thi đấu chỉ đấu 1 chiêu đó thôi, không bay đá gì như phim. Các anh lớn nói là: khi thi đấu chỉ có 3 phút, tranh thủ ghi nhiều điểm đúng kỹ thuật thì thắng, và chiêu này là dễ thực hiện nhất.
Oh! Vậy là làm cái gì đơn giản, dễ làm nhất, và có thể lặp lại. Đây là triết lý xây dựng các hệ thống chuỗi nhượng quyền kinh doanh mà tôi đang học ở trường Đại Học nè! Cuộc hành trình vào đời khi ấy thật thú vị.
Và để có cái 3 phút Kumite – đối kháng ấy, tôi phải tập ngàn giờ ấy chứ. Ngày đó cũng tới, ngày thi đấu tôi lên sàn chỉ biết lao vào đối thủ như cái bài đã học… cái kiểu kể của tôi chắc bạn cũng hiểu. Tôi chẳng ghi được điểm nào, còn bị knockout 1 cú chảy máu mũi. Lần đầu thế đó!
Sau trận đấu thua thảm ấy, tôi xem lại video, thấy mình nhảy tới nhảy lui, không ổn định,… cái gì xảy ra trong tôi lúc đó. Tôi bị bối rối trước một chút nhóc bất động ah? Thật sự bạn đối kháng của tôi khi ấy chỉ xoay người nhẹ một cái rồi đấm vào mặt tôi.! Hix!
Một kinh nghiệm được hình thành vài ngày buồn bã sau đó. Tôi tiếp tục luyện tập cho mùa thi đấu, chính xác là 1 năm sau đó nữa. Thời gian luyện tập tăng thêm, nhưng vẫn đều đặn, luôn cả ngày chủ nhật. Khi đó tôi hiểu cái giá trị 3 phút ấy. Cuộc thi chỉ diễn ra 3 phút, nhưng 3 phút đó là 3 phút quyết định, nó còn là thành quả của bao tháng ngày rèn luyện.
Năm sau trở lại, tất nhiên là thắng, thắng cả toàn đội. Khi đó là đấu đồng đội, các trận trước hòa, trận của tôi là quyết định. Haha! Gặp ngày bạn ấy cao to hơn tôi 2 cái đầu, chân dài, đòn tay cũng dài. Nhưng tôi thắng cách biệt 2 – 0
Sau khi chinh phục, chính xác là phục thù, một lần trở lại chiến thắng chính bản thân mình, bước qua giới hạn đó… Tôi có cảm giác không còn e ngại điều gì phía trước. Tôi chia tay phong trào võ thuật này và tiếp tục với sự nghiệp kinh doanh của mình.
Cái giá trị 3 phút đó không còn là cuộc thi, giải đấu, mà nó là cuộc chiến mỗi ngày của tôi. Cũng có lúc tôi thua, bại, phá sản, rồi tôi tìm về nơi phố vắng, rèn luyện, nuôi dưỡng nghị lực, cảm xúc và trở lại mạnh hơn.
Điều quan trọng không phải là bạn biết gì, mà nó là sự luyện tập thành một thói quen. Như việc chiêm nghiệm Quẻ Dịch vậy, tôi phải mất rất nhiều thời gian, tự cho mình ám ảnh Quẻ Dịch. Để một ngày kia hội đủ điều kiện, 1 cái búng tay, tôi bừng sáng, mọi lý lẽ vận hành đã có trong tôi như một phần cơ thể.